Tôi từng có một tuổi thơ khổ cực khốc liệt. Mẹ tôi thường xuyên bị bố tôi tấn công mỗi tự nhiên hợp ý. Nhà thì có điều kiện kinh tế eo hẹp, nhưng bố luôn sắm cách bán đồ đoàn để sắm rượu uống.
Thấy mẹ khổ, lại bị hành hạ tinh thần nên tôi vừa thương mẹ, vừa giận bố hơn. Tôi cũng tự nhủ sau này nếu như có hoàng hậu, tôi sẽ đối tốt với cô ấy, không để cô ấy phải khóc như mẹ tôi.
Ra trường đại học loại ưu, tôi lập cập xin được việc làm cho ở thị trấn. Với năng lực của mình, tôi được cất nhắc lên vị trí trưởng phòng chỉ sau ba năm khiến việc. Ngay sau đó, tôi nhận chỉ dẫn cho một cô nhỏ mới tốt nghiệp, đang khiến thực tập sinh ở công ti.
Càng tiếp xúc, tôi càng mến mộ cô bé bỏng ấy hơn. Hoàn thành đợt tập sự cũng là lúc chúng tôi chính thức yêu nhau. Tôi kính yêu một nửa rất mực. Cái gì cô ấy thích, tôi luôn tìm cách sắm tặng. Mỗi tối, tôi đều đón đưa cô ấy đi ăn, đi chơi. Ngày lễ, sinh nhật, tôi cũng đơn vị, rồi tặng quà.
Sau gần 3 năm yêu nhau, chúng tôi tổ chức đám cưới. Lúc này, tôi cũng đang mau lẹ cùng bạn thi công tổ chức kinh doanh riêng. Vì bận bịu chuyện công ti nên tôi không có phổ thông thời gian bỏ ra cho cung phi mới cưới. Cô ấy khóc lóc, trách tôi thay đổi mà ko phải cảm thông cho công tác, những gian khổ tôi đang phải trải qua. Áp lực việc duy trì bình ổn công ty, về nhà lại gặp cảnh nhăn nhó của phi tần, khiến cho tôi lúc nào cũng mệt mỏi, chán nản.
Khi biết hoàng hậu có thai, tôi cố gắng thu xếp công việc để ở bên cô ấy phổ biến nhất. Cuối tuần, tôi đưa hoàng hậu đi chơi thư giãn, việc nhà tôi cũng thuê giúp việc khiến, để hoàng hậu được nghỉ dưỡng. Thậm chí, mỗi tối, tôi đều đem bô vào tận phòng, sáng mai đi đổ cho cô ấy khỏi đi tiểu xa, mất giấc ngủ.
Thế mà vợ tôi vẫn không ưng ý. Suốt ngày, cô ấy than vãn, nhăn nhó đủ chuyện, dù là gầy nhất. Tôi nhân thức mang bầu tính khí đổi mới nên cũng nín nhịn cho qua.
Sinh con hoàn thành, vợ tôi đòi đi khiến lại cho bằng được. Rồi cô ấy suốt ngày son phấn, nước hoa thơm nức, váy ngắn áo hở như thời con gái. Đàn ông tôi giao hoàn toàn cho người giúp việc lo. Bản thân tôi cũng bận công việc phổ thông nên hậu phi chồng cứ xa nhau dần.
Khi vợ tôi ngày càng thăng tiến thì công ti tôi liên tiếp gặp gian nan. Sau cùng, chúng tôi chống đỡ không nổi nên bị phá sản, phải bán hết của nả công ty, rút hết tiết kiệm và mượn mượn khắp nơi để trả lương 04 tuần cuối cho viên chức, lợi nhuận nhà băng.
Suốt cả 04 tuần, tôi ăn ngủ không yên ổn và ở lại luôn công ty để hoàn thành mọi việc. Đi về nhà, tôi chẳng nhân thức chính mình nên khởi đầu lại trong khoảng đâu. Tôi giờ thành kẻ tay trắng.
Thế mà, vợ tôi gần như không quan tâm gì tới chồng. Cô ấy vẫn đi làm cho, đi bar, thỉnh thoảng thì gọi điện hỏi tôi vay tiền dứt chưa, chỉ vậy thôi.
Trong khoảng khi thất nghiệp, biến thành kẻ ăn bám, tôi càng nhìn thấy bản chất thật của phi tần chính mình.
Hàng ngày, tôi quay cuồng với đống công việc nhà và thằng ốm. Bà xã chẳng thèm ngó ngàng tới. Đêm, cô ấy đi chơi đến hơn 11 giờ mới về.
Chán nản, tôi thông báo thì cô ấy to giọng mắng lại: “Anh nhìn xem, anh giờ ra cái gì. Vỡ nợ, tiền không, công ty không, việc làm cho không? Anh đang dùng tiền tài tôi đấy, đừng có mà lên mặt”.
Tức điên trước sự tai ngược của hoàng hậu, nhưng sợ ảnh hưởng tới con nên tôi lại lặng, lại nhịn nhục. Cho tới khi tận mắt thấy thê thiếp vào nhà nghỉ cùng một người con trai đầu hói, tôi mới nổi điên thật sự.
Tối đó, tôi đưa những tấm ảnh chụp cô ấy với gã đàn ông kia. Tôi hét lên sao cô có thể làm cho trò mèo mả gà đồng đó. Bà xã chỉ cười nhạt: “Tôi làm cho vậy là để có tiền nuôi cha con anh đó. Khi nào anh được như ngày xưa thì tôi không làm cho đ… nữa”.
Câu giải đáp cùng thái độ của hiền thê làm tôi không kiềm dè bỉu được. Tôi đã tát thê thiếp một cái thật mạnh. Đây là lần trước tiên tôi tiến công cung phi nhưng sẽ chẳng phải lần cuối cùng giả dụ hoàng hậu không thay đổi.
Trong khoảng hôm đó đến nay, chúng tôi không nhìn mặt nhau nữa. Tôi cũng đang rải hồ sơ khắp nơi để xin việc mới. Khi nào có việc, bất biến, tôi sẽ ly hôn để bà xã sáng mắt ra.
N.V.T / Theo Trí Thức Trẻ
Xem tại: Tạp Chí Dành Cho Phái Mạnh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét