Sáng sớm, hai hoàng hậu chồng chị Quỳnh và anh Tuấn đang đứng đợi thang máy để đi khiến thì vô tình chạm mặt ngay một cô gái còn rất trẻ cũng vừa khóa xong cửa bước ra. Cô gái trông thấy nhị thê thiếp chồng thì chào hỏi nữ tính: “Em chào anh chị ạ!”. Chị Quỳnh chưa hết không thể tinh được khi chạm mặt một cô gái khá dễ thương trong cùng tầng chung cư nhà bản thân, thì đã nghe tiếng chồng đáp lời: “Chào em. Em mới chuyển đến đây à?”.
Cái sự nhanh miệng của anh Tuấn khiến cho chị có chút ít hụt hẫng và khó chịu. Nhưng rồi chị vẫn cố giấu thái độ của bản thân mình để bắt chuyện làm quen: “Em ở đây một bản thân mình sao? Em tên gì?”. Rồi cô gái mới trình bày đôi câu thôi mà chị Quỳnh đã cảm giác hơi e sợ như nào đó không thể nói nên lời: “Em là Ly. Em vừa tốt nghiệp đại học và mới chuyển tới ở đây được một tuần thôi ạ!”
Cute, nữ tính, nhiều năm kinh nghiệm giang và thông minh, chị Quỳnh nhanh chóng phác họa được những nét chính của cô láng giềng mới. Nhìn cái váy đỏ bó sát khoe bờ vai trắng nõn nà, vòng eo con kiến mà Ly đang mặc, chị mất hẳn tự tín với cái váy rộng cố mãi cũng không che được vòng hai đẫy đà hết thảy của chính mình.
Không biết nói sao, nhưng trong cả ngày khiến việc hôm đấy, hình ảnh của Ly cứ lẩn quất trong đầu chị với phổ quát nỗi e ngại mơ hồ. Chị nhớ lại ánh mắt, điệu bộ của chồng mình khi gặp mặt Ly mà cảm giác không yên tâm một tí nào cả. Nhưng rồi chị vẫn lắc đầu cố xua đi những ý nghĩ không hay, bởi cho rằng bản thân vốn hay nghĩ lăng loàn nên đã diễn dịch quá phổ biến rồi.
Và chị nghĩ chồng mình vốn là trưởng tầng, nên thường được các bậc lão thành trong khu dân xã giao những nhiệm vụ như việc tích lũy tin tức điền tham gia phiếu thăm dò của từng hộ trong tầng bản thân ở. Thế nên việc anh Tuấn hỏi tin tức của Ly hay nhìn chăm bẳm tham gia cô ấy khi thấy anh hùng lạ hiện ra cũng là chuyện thường tình thôi.
Cuộc sống của gia đình chị cũng cứ vậy trôi qua trong êm đềm, khi chị chẳng mấy khi gặp mặt lại Ly nữa dù cho nhì căn hộ cùng chung một tầng. Nghe mấy bà thím sang thương nhân chuyện, thì nghe đâu giờ giấc sinh hoạt của Ly khá khác người, cô đi sớm về khuya và lúc nào cũng sực nức nước hoa. Còn phận thiếu nữ một nách nhị con như chị thì lại chỉ ru rú trong góc nhà sau mỗi giờ tan sở, loay hoay với bữa cơm, chậu bát đĩa và đống áo quần là đã đến giờ đi ngủ.
Công tác của anh Tuấn dạo này cũng bận bịu hơn, vì vào mùa kiểm toán nên anh lúc nào cũng phải ở lại cơ quan muộn để xem xét sổ sách cho kỹ lưỡng. Chị cũng không biết việc để giúp chồng nên chỉ biết gắng công đảm đương thật tốt việc nhà, đón đưa con đi học và chăm nhì đứa lúc không có bố. Anh thường về nhà khi chị phần đông đã hoàn thành công việc cuối cùng trong ngày và sẵn sàng cho nhì đứa đi ngủ.
Chuyện sinh hoạt phi tần chồng cũng cho nên mà trở nên loáng thoáng hơn. Nhưng vì mệt nên chị Quỳnh cũng chẳng lưu ý tới cảm giác của chồng, nghĩ rằng anh Tuấn cũng bận việc tổ chức nên không còn hơi sức đâu mà ham muốn này nọ nữa. Chị thường say ngủ khi chồng vẫn một bản thân mình ngồi làm việc lúc đêm khuya. Nhưng không hiểu sao đêm nay, chị lại chợt tỉnh khi nghe tiếng thở dài thườn thượt của chồng.
Chị nằm yên ổn trên giường đoán chắc là do công việc của anh có phần rắc rối nên cũng im lặng định nhắm mắt nhắm mũi ngủ tiếp. Nhưng rồi linh tính như cứ giục giã khiến tim chị đập thình thịch liên miên, chị ngồi dậy trở về phía bàn khiến việc của anh khi anh vừa bỏ ra ngoài hút thuốc. Và chị không tin nổi tham gia mắt bản thân mình khi nhận ra ô cửa sổ chat đang hiện lên trên màn hình máy tính: “Em nhân thức là anh yêu em mà! Em ơi, em!!!”.
Chị kéo lên phía trên, một cuộc đối thoại khiến cho chị ghê tởm và cam kết sẽ bị ám ảnh tới tận cuối đời hiện ra:
- Em ơi, ngủ chưa?
- Em không muốn thủ thỉ tiếp với anh, chừng nào anh chưa đưa ra quyết định sau cùng.
- Em… có nhất mực phải ép anh đến vậy hay không?
- Em không muốn làm cho người thứ ba. Anh hãy thì thầm với chị Quỳnh đi và cho em biết kết quả cuối cùng.
- Ly...
Chị mê man, ngồi thụp xuống chiếc ghế. Chị cười mỉa mai cho cái công việc lúc nào cũng căng như dây bầy của anh. Té ra, anh bận yêu người khác, yêu trong dằn vặt cô gái bên láng giềng mà nhớ có lần chị từng ướm lời: “Em thấy cái Ly ấy xinh thật đấy anh nhỉ?” và chồng chị đáp lại: “Xinh thì cũng thông thường, nhưng được cái hơn người ở thần thái”. Chị còn cười ha hả, chả nắm bắt thần thái là cái quái gì, nghĩ là chồng bản thân bảo không xinh là được rồi. Nào đâu…
Anh Tuấn bước vào, nhìn cảnh thê thiếp ngồi thất thần trước bàn làm việc của mình thì đã nắm bắt ra chuyện. Anh lại gần, kéo phi tần ra phòng khách ngồi nói chuyện, sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của nhị con. Nhưng khi ngồi đối diện với gương mặt u bi thảm, tĩnh yên tới thản nhiên, không phải hiện lên một chút căm phẫn của phi tần chính mình, anh lại chẳng biết nói gì cả. Rồi sau cuối, khi chẳng thể nhẫn nhịn được hơn nữa, anh cũng mở lời trước với cuộc đối thoại như thế này.
- Anh xin lỗi!
- Tốt nhất là anh nên nói rõ nguồn cơn ra đi, trước khi em…
- Anh cũng không thể ngờ được, là Ly lại chính là nhân viên mới ở tập đoàn anh. Hôm chúng ta gặp mặt cô ấy ở thang máy, anh đã rất kinh ngạc khi tới tổ chức lại chạm chán cô ấy lúc sếp trưng bày. Sếp đã chỉ định anh là người trực tiếp hướng dẫn và phối hợp với cô ấy trong công việc. Trong khoảng những hôm nhì người trở về muộn, cùng khiến việc khi ở công ti chỉ còn lại hai người, cùng đồng hành đi về vì tầm thường các con phố. Anh không nhân thức là đàn anh đã yêu nhau từ lúc nào nữa. Không hiểu sao anh không thể cưỡng lại được cái thần thái của cô ấy!
- Thật dơ dáy! Thật đáng ghê tởm!
- Nhưng anh thề là anh chưa hề làm điều gì có lỗi với em!
- Nực cười, tới như vậy mà anh vẫn còn nói là chưa có gì hay sao? Anh đi yêu người khác mà về bảo với hậu phi là chưa làm vấn đề gì có lỗi. Anh định như nào mới là có lỗi đây? Hả?
Chị hét lên một tiếng hả đầy căm phẫn rồi lại rơi tham gia tình trạng tĩnh yên ổn như tờ. Chị không nhân thức phải nói gì tiếp nữa khi ngồi trước mặt chị đây là người chồng chị rất mực tin yêu đã thành kẻ cặp bồ, nay lại đang tâm mang trái tim đi dành cho người khác rồi. Chồng chị không yêu chị nữa, chị biết tính sao bây giờ?
Linh Lam / Trí Thức Trẻ
Xem nhiều hơn: Tạp Chí Đàn Ông
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét