(iBlog.vn) – Chị hơn em tới 4 tuổi, đã có 2 con, em cũng có thê thiếp con, mái ấm ổn, vậy mà chị lại khiến cho em say nắng.
Em chẳng nắm bắt chuyện gì đang diễn ra, chỉ biết bản thân mình không thể nào hoàn thành nghĩ đến chị. Chị hơn em tới 4 tuổi, đã có 2 con, em cũng có hiền thê con, gia đình ổn, vậy mà chị lại khiến em say nắng. Chị không phải người mẫu chân dài, thế mà hình ảnh của chị luôn quẩn quanh, sợ hãi trong tâm trí em, với em chẳng có người nào đẹp hơn chị. Em mới nhân thức chị hơn một năm nay, vậy mà cảm giác thân thiết như quen nhau bao lăm năm rồi vậy, cảm giác như một ngày không chạm mặt chị là em đứng ngồi dưng yên, chỉ vật vờ như mất hồn. Thường nhật chúng ta cũng chẳng có cơ hội nói chuyện đa dạng, vậy mà mỗi hành vi, lời nói của chị luôn làm em thấy vui, thấy thoải mái tới kỳ lạ, có lẽ em chưa thấy khách hàng nào hay như chị.
Em bấy lâu vẫn là người khô khan, có phần thô kệch, vậy mà khi nói chuyện với chị vẫn có thể nói những lời dịu dàng tới yếu đuối. Em luôn tự tin chính mình là người thâm uyên và cái gì cũng khiến được, vậy mà trước chị em trở thành ngây ngô và thật ngốc nghếch. Em là người luôn sống có nguyên tắc và lựa chọn những phương pháp hành xử đơn giản để hạn dè bỉu những phiền phức, thế mà lúc này lại hành động như một kẻ ngốc, tự xả thân vào một cuộc phiêu dạt, giả mạo hiểm, không nhân thức đâu là bến bờ.
Em đã tự nhủ chính mình không được vượt qua giới hạn vì nhân tố đó sẽ gây ra chông gai, có thể làm cho cả cuộc đời bản thân mãi mãi không còn được an ninh, thế mà giờ đây em lại muốn bất chấp hậu quả, tự đẩy bản thân tham gia tội tình. Biết bao rào cản, áp lực em phải vượt qua, biết bao quy tắc phải bất chấp, nhân thức bao điều ôm ấp em phải nói với chị, thế mà chị có nghe?
Xem nhiều hơn: Play Boys
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét